Dịch Theo Ngôn Ngữ

English French German Spain Italian Dutch Russian Portuguese Japanese Korean Arabic Chinese Simplified

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Kí Sự Yunan : Thúc Hà Shuhe

Một trong những điều thú vị nhất của đi bụi chính là "được quyền lang thang" bao lâu cũng được, nơi nào cũng được, và chẳng có tour guide nào hối thúc bạn cả. Chúng tôi đã đi như thế, nhởn nha trong ánh nắng chiều nơi cổ trấn, có những ngõ vắng quanh co nhỏ hẹp. Thế đấy, Shuhe (Thúc Hà) bỗng chốc khoác một nét đẹp xưa cũ đầy quyến rũ của thời gian...





Rời những con đường rộng, chị em tôi rẽ sang một lối quanh co vắng người. Đi ngang một quán cofe nhỏ, dường như nó chưa tỉnh giấc, vẫn đang say nồng dù mặt trời đã đứng bóng. Tôi tò mò ghé mắt nghía xem thì thấy quán cofe này thật lạ, nó như một căn hầm vì thấp hơn mặt đường ấy. Sau đó, chị em tôi đi qua một cây cầu đá, trên cầu có vài người nài ngựa vẫn gạ chúng tôi làm "đại hiệp", tiếc là chúng tôi không có nhu cầu. Sang bên kia cầu, thấy bóng dáng 2 cụ người Naxi đang xem tivi, trên vai vẫn là 2 cái gùi quen thuộc.
Ngõ vắng quanh co 




2 cụ già người Naxi đang xem tivi ké




Xem chán, rồi 2 cụ bỏ đi, tiếp tục một ngày làm việc của mình





Trên chiếc cầu đá kia, có đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới, nhưng chúng tôi chỉ chú ý đến cái "tửu điếm" cũ kỹ này thôi, nó thật nổi bật dưới nền trời trong xanh của Shuhe





Chúng tôi không qua cầu nữa, rẽ sang trái thôi, có một cái chợ nhỏ, vắng khách và một người Naxi đang ngồi dưới ánh nắng đong đếm công sức của mình





Tiếp tục đi đến một ngã ba, chúng tôi lại rẽ trái và bắt đầu phát hiện những bất ngờ thú vị





Luống hoa cải vàng đầu tiên ở Shuhe đã làm chúng tôi dừng chân đôi chút








Với ai đó, mùa hoa cải vàng đã trở nên bình thường rồi, nhưng với bà chị tôi, đó là một mong muốn chưa được thực hiện.














Không phải những thảo nguyên đầy hoa cải như chúng tôi vẫn thấy trên google, mà chỉ là những luống cải nhỏ thôi. Nhưng với những kẻ nửa mùa như chúng tôi, thế là đủ!





Rời vườn hoa cải, chúng tôi tiếp tục lang thang Shuhe, rảo bước trong vô định, ánh nắng chiều chốc chốc vẫn len lỏi vào từng con ngõ vắng tênh…








Rời cuộc sống tất bật, những âu lo đời thường để thả lòng mình thong dong theo con đường lát đá, để hóng cái nắng, cái gió và hơi thở cuộc sống – tất cả những điều này không phải lúc nào cũng làm được. Vậy nên, chúng tôi phải trân quý và cố gắng nhớ lấy khung trời bình yên này.




Điểm tô thêm một chút đỏ





Những con đường nhỏ, hẹp, mà có lẽ chỉ có những ai đi bộ mới có thể mò vào tận đây mà thôi. Thật lạ là chẳng thấy bóng dáng người nào cả, chắc chắn chúng tôi là những vị khách duy nhất phá bĩnh bầu không khí yên ắng này bằng những bước chân.





Hoàn toàn không có ai ở đây







Bà chị tôi cũng trở nên im lặng lạ thường, không thắc mắc mình đang đi đâu nữa. Thấy tôi quay đầu rẽ hướng khác, chị ta mới bật thành tiếng bảo tôi đi tiếp nữa đi. Ừ thì tôi đi tiếp vậy.




Nếu bầu trời thâm u hơn một tí, màu sắc kiểu như cái phim “chạng vạng” ấy thì chắc còn thú vị hơn. Tôi tưởng tượng được cả ánh đèn lồng thấp thoáng trong khung trời như thế! Quay sang tính nói với bà chị, nhưng bà chị tôi đã đi đâu mất, chắc có lẽ rẽ sang hướng nào rồi.




Lần này, tôi nghe thấy tiếng bước chân của riêng mình, vừa đi tìm bà chị vừa nghĩ đến thêm hình ảnh những ngõ vắng Shuhe chìm trong mưa. Ừ, mưa thì đường sẽ trở nên trơn trượt, những khối đất ươn ướt, nhão ra, tầm nhìn sẽ mù mờ một chút nhưng lại có gì man mác lắm khi thấy ánh đèn le lói qua song cửa của một gia đình nơi đất khách… À, rõ là hão huyền, ngày còn chưa tắt mà!




Phố yên ắng đến nỗi thèm thêm vài bước chân đi cùng. Nhưng vẫn là tiếng dép kẻ lữ hành xua đi xoèn xoẹt trên nền đá. Ngó vào nhà kia, vẫn thấy vắng tênh, nửa muốn vào, nửa muốn không, rồi quyết định không vào, đơn giản đó chẳng phải nơi mà kẻ lữ khách này thuộc về!




Rẽ qua 2 con đường nhỏ nữa thì tôi bắt đầu nghe thấy những bước chân “khác mình”, dấu hiệu của con người! Tự dưng lúc này lại nhớ đến một đoạn văn đọc được ở đâu đó nói rằng: “Điều con người cần nhất không phải đất đai, nhà cửa, tiền tài, mà điều con người cần nhất chính là con người”… Tôi bước nhanh qua những hàng ngô vàng, những quả thông to treo lủng lẳng…








Và cứ đi theo tiếng bước chân “khác mình” sẽ tìm đến được thôi, “điều con người cần nhất” ấy là đây!







Rồi một con đường mới lại mở ra, thôi thúc bước chân kẻ lữ hành phải đi tiếp




Tôi gặp bà chị ở cuối con đường này, đúng là những con người không hề sợ lạc. Hoặc mọi con đường ở đây đều giao nhau ở đâu đó, hoặc đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà Shuhe đã dành tặng cho những kẻ “ngoan ngoãn” dò dẫm theo nó?! Dù là gì cũng được, vì chúng tôi biết rằng, mình sẽ luôn tìm thấy những điều bất ngờ phía trước, cổ trấn Shuhe chứa đựng nhiều thứ bất ngờ hơn chúng tôi tưởng...

Thọ Bùi  YM

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét